VIẾT MỪNG SINH NHẬT ỐC LINH - LẦN 1
Sài Gòn ngày 04.10.2018, mừng con gái tròn 1 tuổi.
Chào con gái!
Đây là lần đầu tiên ba viết thư cho con, con có biết là nhân dịp gì không?
Đúng rồi, là sinh nhật đầu tiên của con đấy!
Con được sinh ra chính xác là vào 01:40 sáng ngày 4.10.2017 bởi một người phụ nữ thiên tài là mẹ con :D . Lúc đó ba con cũng là một người đàn ông thiên tài cũng đang túc trực bên ngoài sảnh chờ của bệnh viện Từ Dũ TpHCM. Và lúc được gọi tên là lúc ba tim đập chân run còn hơn lúc hát nhép song ca với mẹ con hôm cứoi đấy! Ba đi từ sảnh chờ vào phòng sau sinh, thấy mẹ con nằm đấy, mệt muốn kiệt sức. Rồi lúc cô y tá ẵm con vào, ba nhìn thấy con mà tim muốn rụng ra ngoài, rồi nhảy đến khen mẹ con giỏi quá, làm cô y tá bật cười. Mà lúc đấy sao con đen thùi lùi thế ko biết, lúc mang bầu mẹ con nào là ăn yến, uống nước dừa, mà sao con đen thế hả con! May mà bây giờ đỡ đen hơn xíu nhỉ, mà cái mặt thấy ghét quá! Ko biết sau này lúc mà con đọc được bức thư này thì cái mặt con có thay đổi nhiều không nhỉ?! :) . À, ba định viết thư cho con mỗi năm một lần vào ngày sinh nhật, rồi gói lại cất kỹ khi nào con lớn một xíu sẽ đưa cho con đọc. Ba không chắc là khi nào, lúc đó tuổi của con có phù hợp với cách viết này của ba hay không nữa! Ba cũng không chắc là con sẽ thích nó hay không.
Ôi! Thế là cũng được một năm rồi nhỉ!
Biết bao nhiêu là vất vả kể từ dạo đó! Từng đêm mất ngủ vật vờ đi pha sữa cho con, từng đợt lo âu mỗi lần con bệnh, từng cơn xót lòng khi nghe con khóc… Còn nhớ hồi con mới sinh ra, nhà mình ở tận thị xã Dĩ An, Bình Dương. Con về nhà được mấy hôm thì mẹ con bị sốt xuất huyết, phải vào trạm xá. Bà ngoại thì phải giữ con, ẵm con cả ngày (hồi đó con hư lắm, ko chịu ngủ một mình, cứ đòi nằm trên người bà ngoại ngủ cơ). Một mình ba chạy ngược chạy xuôi gần cả tuần. Vất vả vô cùng, vì ba không biết … nấu ăn. Thế đấy con gái ạ, đôi khi thiếu một kỹ năng nào đó trong cuộc sống cũng khiến mình thất bại trong một tình huống nào đấy!
Ba hy vọng lúc mà con đọc thư này, là lúc con đã có thể tự nấu ăn thật ngon.
Rồi thời gian cứ thế trôi qua, cứ lặng lẽ và đều đặn điểm từng ngày từng ngày. (Con biết không, thời gian chính là thứ đều đặn và công bằng nhất. Nó ban tặng cho mỗi người trên trái đất này một thời lượng như nhau, mỗi ngày ai cũng có 24 giờ, và mỗi năm 365 ngày cho mỗi người, không ai hơn ai. Con người chỉ khác nhau trong việc sử dụng chúng.)
Sau lần mẹ con ốm đấy, ba đã quyết định chuyển cả nhà mình qua ở chung với nhà chị Ha-rư ở bên Bình Chánh. Ha-rư trong tiếng Nhật nghĩa là mặt trời đấy, ba nghe mẹ con bảo thế. Lúc đầu còn ở chung cư HQC, sau đó chuyển về nhà mới ở thị trấn Tân Túc. Ở đây, mỗi buổi sáng ba lại ẵm con ra tắm nắng, ngắm cây, ngó xe cùng chú chó nhà bên lúc nào cũng mừng rỡ khi thấy hai cha con. Buổi tối thì lai rai cùng ông ngoại con, cho dù đôi lúc bà ngoại có nói năng chi. Cuối tuần thì cả nhà ăn uống hát hò, cuộc sống cũng thật vui vẻ thanh bình.
Sau đó ba quyết định bán nhà bên Dĩ An, và con đã không bao giờ quay lại căn nhà số 250/12 đó nữa. Ba mẹ đã quyết định mua căn nhà bên ao cá Hiệp Thành hiện nay với sự giúp đỡ của ông nội con. Ba khá hài lòng về nó cho dù đôi lúc chuồng heo và đàn vịt nhà bên vẫn phảng phất mùi khó chịu.
Và một lần nữa con được chuyển chỗ ở, từ Bình Chánh về Quận 12 như hiện nay.
Thế đấy, năm đầu đời của con diễn ra với nhiều biến đổi như vậy đấy.
Trong năm này ba cũng đã thay đổi công việc để phù hợp hơn với điều kiện lúc đó. Ba không ngại thay đổi môi trường làm việc. Vì ba tin rằng với kiến thức và kỹ năng làm việc của mình được tích lũy qua nhiều năm, ba có thể đảm nhận một công khác một cách dễ dàng. Hay thay đổi không hẳn là một đức tính tốt, đôi khi nó bị coi là sự thiếu kiên nhẫn hoặc thiếu trung thành. Nhưng khi cuộc đời đưa ta đến nhánh rẽ mà ta biết không thể khác được, ta phải quyết định ngay.
Lúc này thì ba cũng khá hài lòng với công việc tại công ty Gamuda Land HCMC, trong khu đô thị Celadon City, quận Tân Phú. Con biết đấy, nghề Xây dựng mà! Có một công việc ở gần nhà với mức lương vừa phải trong lúc con còn nhỏ cũng là chấp nhận được. Công việc thì lúc bận rộn, lúc rảnh rỗi. Ba viết lưu bút này trong lúc rảnh rỗi, khi ngồi tại một quán cafe trầm lặng trên đường kênh 19/5, quán có giàn hoa khá đẹp, lá hình trái tim với dây leo rũ xuống gợi chút buồn buồn lãng mạn khiến ba nghĩ đến loài Hoa Ti-gôn..
Còn con thì sao nhỉ, lúc này đây khi con đọc những dòng này thì đã có định hướng nghề nghiệp cho mình chưa?
Mới tuần trước khi ba viết nó là thôi nôi của con đấy. Thôi nôi của con được tổ chức và ngày rằm Trung thu. Tính theo âm lịch thì sinh nhật con là ngày 15 tháng 8, đúng ngày rằm Trung thu đấy, ngày mà ánh trăng sẽ sáng nhất trong năm. Ba hy vọng con có một tâm hồn và trí tuệ thật sáng!
Lúc thôi nôi con đã bốc được cái nhiệt kế, mọi người đều mong con trở thành bác sĩ. Lần thứ hai con bốc được cái bút, mọi người đều mong con học giỏi. Ba cũng chúc con sẽ học giỏi, khoẻ mạnh. Con có thể trở thành bác sĩ với nhiệt kế trong tay, hoặc luật sư, nhà văn, nhà báo với cây bút trong tay,...
Một bác sĩ sẽ không thể nào là người cẩu thả nóng vội được. Bác sĩ hay những nhà khoa học đôi khi phải biết làm bạn với sự cô độc để trí tuệ lĩnh ngộ và khai sáng những kiến thức chuyên môn. Một luật sư sẽ phải bình tĩnh suy xét đa chiều, tỉnh táo đến mức không đem cảm xúc bản thân vào từng câu nói! Đó là điều ba học được sau khi xem bộ phim “12 Angry men” - một bộ phim cũ rích từ năm 1957 nhưng vẫn giá trị cho đến ngày nay. Một nhà văn hoặc nghệ sĩ thì hoàn toàn trái ngược nhé! Cảm xúc là thứ giúp họ thăng hoa.
Vì vậy tính cách là điều rất quan trọng trong việc chọn nghề nghiệp, và không ai hiểu tính cách bản thân hơn chính mình.
Điều quan trọng nhất ba mong con sẽ trở thành một người mà con thực sự muốn trở thành! Hãy theo nghề nào mà con sẽ là chính mình. Con sẽ là chính con - Hồ Cát Linh ạ!
À, con có bao giờ tự hỏi cái tên mình mang ý nghĩa gì không?
Hồ Cát Linh là tên ba đặt cho con.
“Cát là là nơi duyên về, nơi ba mẹ tìm thấy nhau.
Linh là nơi ý tới, nơi ý nguyện hiện thành”
Cát trong từ “cát tường”, “đại cát đại lợi”, nghĩa là tốt đẹp. Cát cũng là nơi ba mẹ tìm thấy nhau, chính là bãi cát trên đảo Điệp Sơn đấy. (Nơi ngày xưa bập bùng bên ánh lửa, giữa ngàn sao lấp lánh, trong đêm trường lạnh ngắt, một mình ba phải thức trắng cả đêm làm nhiệm vụ, một bên là sóng biển bao la rít từng cơn buốt giá, một bên là mẹ con đang say sưa ngủ dưới sự che chắn của ba.)
Linh nghĩa là tinh thần, tâm hồn, lối suy nghĩ, là thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường được. Linh cũng là một chữ trong Linh phong cổ tự, là nơi mà ba tin đã đưa những ý nguyện về chung một lối. Đó là điểm dừng cuối cùng trong chuyến độc hành của ba vào Tết năm đó. Và người dẫn ba đến nơi đó là mẹ con. Linh ý đã có từ trước khi có Cát.
Cát Linh là tinh thần tốt đẹp!
Cho dù trong hoàn cảnh nào thì vẫn giữ được tinh thần tốt, lối suy nghĩ tốt để giải quyết vấn đề. Ba rất thích bộ phim “3 idiots”, mỗi lần gặp trắc trở thì nhân vật chính đều bình tĩnh, đặt tay lên ngực và tự nhủ “Mọi chuyện sẽ ổn!”. Và anh ta đã vượt qua mọi khó khăn để theo đuổi ước mơ, và trở thành chính ước mơ của mình.
Thế nhé, ba sẽ dừng bút tại đây. Sinh nhật năm sau ba sẽ lại kể chuyện cho con nghe tiếp nhé.
Chúc con gái sinh nhật vui vẻ!
Ba yêu con!
Sài Gòn 04.10.2018.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét