Ai sống vì ai tuổi xế chiều
Đời như cánh nhạn mỏi cô liêu
Mỗi độ Tết sang xuân lại lại
Mà lòng héo hắt cả nguyên tiêu!
Ai sống vì ai đó phải không
Một mùa xuân ấy chẳng phai lòng
Run run nét bút Người vô cảm
Biên lẹ đôi dòng cuộc ly hôn.
Từ đó xuân rồi xuân vẫn qua
Mười năm xuân ấy chẳng xuân nhà
Ai sống vì ai mà phiêu bạt
Mà lòng tan nát với mẹ cha!
Xuân nay đã là xuân tất cả
Trăm ngả yêu thương cũ đã già
Bao kiếp người xưa đà khuất núi
Cũng đã vì ta, sống vì ta!